Tâm thần
Mới chiều hôm kia, em vào trung tâm thương mại sắm quà cho bà nội. Khi ngang qua cửa hàng kim hoàn, em nhìn thấy một đôi trai gái đang chọn nhẫn đính hôn. Đôi nhẫn cưới của chúng mình không hiểu bằng cách nào lại nằm ở vị trí trang trọng nhất trong chiếc tủ kính. Đôi trai gái chọn nó. Họ âu yếm đeo thử cho nhau. Em đã lao tới và khẩn nài. Chàng trai có vẻ mủi lòng. Nhưng cô gái nhẫn tâm tặng em một cái tát mạnh tay vì tội phá đám. Em khuỵu xuống giữa đám đông đang xúm lại. Họ nhìn em như một kẻ tâm thần...
Em không thể! Anh biết không! Em không thể. Dù có cố gắng, cố bằng cách mấy cũng không thể quên đi những điều tồi tệ đã xảy ra. Đôi nhẫn cưới và sợi dây chuyền mẹ tặng cứ ám ảnh trong đầu em. Anh quay về nhà và bảo rằng: “Giữa sự sống còn, người ta có thể ăn thịt nhau để tồn tại”. Mọi thứ trong em sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ một cách thảm hại. Em nhìn anh, im lặng. Nhưng ý nghĩ: “Nếu chúng mình rơi vào hoàn cảnh sống còn nào đó, anh có ăn thịt em không” cứ quay cuồng trong đầu. Nhiều lúc em tự nhủ, giá như anh cho em... dù chỉ một lời hứa để hy vọng, để chờ đợi, thì biết đâu chúng mình không trở nên xa lạ trong ngôi nhà này.
Năm năm trôi qua, em ôm nỗi âm ỉ ấy.
Có một lúc, em không nghĩ về nó. Đó là lần em ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện. Dòng suy nghĩ mơ hồ và hỗn độn, em lịm dần đi, cho đến khi cơ thể không còn cảm giác thì đôi nhẫn cưới và sợi dây chuyền lại xuất hiện. Bác sĩ bảo không thể giải thích vì sao tim ngừng đập, vòi thở ôxy đã rút ra mà em sống lại được. Nhưng em hiểu, sợi dây chuyền và đôi nhẫn cưới đã đánh thức em.
* * *
Cũng từ đó, em quyết tâm phải tìm ra nó. Càng tìm càng dằn vặt, đau đớn. Có lần, trong giấc mơ em vừa tìm được đôi nhẫn cưới của tụi mình, nó lạc vào địa ngục. Lũ quỷ đã vồ lấy đôi bàn tay bé nhỏ của em. Chúng bẻ gãy từng ngón tay em. Cuối cùng chúng moi được đôi nhẫn cưới rồi bán ngay cho một con quỷ cái bên cạnh. Con quỷ cái đeo đôi nhẫn cưới vào những ngón tay gớm ghiếc. Cuộc trao đổi diễn ra chóng vánh đến độ em không kịp phản ứng gì. Trong bóng tối, chỉ còn những tràng cười man rợ của lũ quỷ vọng lại. Em quờ quạng với đôi bàn tay không còn ngón dầm dề máu để tìm đường về nhà...
Rồi có lần, em mơ thấy đôi nhẫn cưới có cánh bay chấp chới giữa bầu trời. Em đã bay theo, khi đến nơi, gần tóm được thì nó thoắt gần rồi lại thoắt xa và bỗng dưng đôi cánh biến mất, thay vào đó là những chiếc răng nhọn hoắt. Nó rơi đánh phịch vào lồng ngực em. Những chiếc răng cắm phập vào tim em ngấu nghiến. Máu trào ra, máu từ tim, đỏ tươi, nóng hổi. Chiếc răng lại mọc vòi và hút cho đến lúc tim em khô khốc. Nhưng kỳ lạ, trái tim khô vẫn đập, vẫn đập và rên rỉ. Em run rẩy, tự mình khâu lại vết thương rồi tìm đường về nhà...
Mới chiều hôm kia, em vào trung tâm thương mại sắm quà cho bà nội. Khi ngang qua cửa hàng kim hoàn, em nhìn thấy một đôi trai gái đang chọn nhẫn đính hôn. Đôi nhẫn cưới của chúng mình không hiểu bằng cách nào lại nằm ở vị trí trang trọng nhất trong chiếc tủ kính. Đôi trai gái chọn nó. Họ âu yếm đeo thử cho nhau. Em đã lao tới và khẩn nài. Chàng trai có vẻ mủi lòng. Nhưng cô gái nhẫn tâm tặng em một cái tát mạnh tay vì tội phá đám. Em khuỵu xuống giữa đám đông đang xúm lại. Họ nhìn em như một kẻ tâm thần...
Đêm đó về em lại mơ. Một giấc mơ khủng khiếp. Em thấy mình đi lạc trong cửa hàng kim hoàn ở trung tâm thương mại. Bên cạnh những bàn nhậu, cá cược, bia và thức ăn vãi tứ tung, em quanh quẩn ở đấy rất lâu, dường như bị lạc đường. Mọi người xung quanh nói với nhau bằng thứ ngôn ngữ nào đó rất lạ. Em kiếm bảng hướng dẫn để tìm đường ra nhưng tất cả chữ viết trên đó đều là những ký tự khác thường. Em ngồi ở cầu thang, hy vọng nghe được một ai đó nói cùng ngôn ngữ. Chờ mãi, chờ mãi, chờ cho đến khi nước uống và thức ăn thừa ở bàn nhậu hất xuống ướt sũng cả người em... Cuối cùng anh xuất hiện. Em gọi nhưng anh nhìn em lạ lẫm. Anh tiến về phía cô nhân viên cửa hàng kim hoàn và lấy từ trong túi ra sợi dây chuyền của mẹ. Hai người trao đổi bằng một thứ ngôn ngữ mà em không hiểu được. Anh để sợi dây chuyền trên mặt tủ, quày quả nhận tiền và đi rất vội. Khi em đứng lên, bước đến thì sợi dây chuyền đã được đặt vào vị trí trang trọng mà hôm qua đặt đôi nhẫn cưới. Không hiểu sao, tay em xuyên được vào khung kính mà không thể cầm lấy sợi dây chuyền. Nhưng em nghe rất rõ âm thanh từ nó phát ra, càng nghe càng giống giọng nói của mẹ: “Hãy đi nhanh khỏi đây trước khi lũ quỷ phát hiện ra con có mặt”. Em chưa kịp định thần thì dàn đồng xướng nỉ non từ các đồ trang sức cùng vang lên. Tiếng khóc thật thảm thiết, xen lẫn giọng kể lể rằng họ bị cầm cố vào đây. Em rụt tay ra, lùi lại và bỏ chạy. Em lao về hướng lúc nãy anh vừa đi ra.
Cuối cùng, em nhìn thấy cửa chính trung tâm thương mại. Cùng lúc đó, anh bị lũ người kia ném ra ngoài, tả tơi. Mọi người xúm lại, họ nói bằng ngôn ngữ của em. Anh thanh minh rằng, bị bọn người trong đó lừa và đã sạch túi. Họ gom những đồng tiền lẻ đặt vào túi áo và khuyên anh nên trở về nhà. Em lẫn trong đám đông, quan sát anh từng cử chỉ nhưng dường như anh không nhìn thấy...
* * *
Dọc đường về, lồng ngực em trĩu nặng. Nhất là lúc ý nghĩ ai đi đường nấy xuất hiện, nó khiến tai em ù đi. Nhưng khi ngang qua trường học đón con, cục cưng ào ra hôn “chụt” lên má mẹ thì em quên mất mọi thứ, lòng nhẹ nhàng đến lạ.
Hai mẹ con trò chuyện rôm rả suốt cả đoạn đường. Ngang qua quầy tạp hóa, em dừng lại định mua chú rô-bốt cho con như đã hứa hôm trước nhưng cục cưng lém lỉnh: “Mẹ kiếm tiền vất vả, để dành mua sữa. Bin không chơi rô-bốt đâu”. Miệng cu cậu nói vậy mà ánh mắt không rời khỏi gian hàng. Em ước sao lúc này có anh. Ánh mắt con sẽ dạy anh biết làm bố.
Và khi ý nghĩ ấy xuất hiện, em thấy tim mình nhói lên. Vô lý! Thật vô lý! Ánh mắt một đứa trẻ! Chắc chắn anh sẽ nói vậy. Nhưng anh biết không, ánh mắt con đã dạy em làm mẹ, làm vợ. Dạy em biết bao dung và quý trọng sự sống của bản thân ngay từ lúc con mới chỉ là một hài nhi...
* * *
Đến con hẻm rẽ vào nhà, em tấp xe sát bên lề, hít thật sâu và tự nhủ không được nghĩ vẩn vơ. Cu Bin cần bữa tối thật ngon và một giấc ngủ yên bình.
Anh mở cửa và cười rất tươi. Mùi dầu gội phảng phất đâu đó. Gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc tiêu cực nào. Dường như chẳng có chuyện gì đã xảy ra. Em nhíu mày, xác nhận lại những thông tin hồi chiều và chợt tỏ ra nghi ngờ.
Em mệt hả...?
Em nhìn anh rồi thấy mình nhẹ bổng, bắt đầu bồng bềnh bay và hỏi rất nhiều thứ nhưng không thấy anh trả lời. Em thắc mắc vì điều đó, còn anh tròn mắt nhìn em. Và cuối cùng, em bay sát vào gương mặt anh, da thịt em chạm vào da thịt anh. Em hốt hoảng khi nhận ra, sự va chạm đó không để lại tín hiệu cảm xúc. Ngay cả việc giao tiếp cũng không thực hiện được dù cả hai đang cùng phát ngôn.
Anh đặt tay lên trán em và nói điều gì đó nhưng em không cảm nhận được. Em cố ngước lên và hoảng sợ khi nhìn thấy bàn tay anh đầy lông lá, đen ngòm. Đôi mắt anh đỏ lòm như đôi mắt của lũ quỷ ở địa ngục mà em từng gặp.
Bác sĩ bảo thần kinh em có vấn đề, nhiễu loạn và ảo giác. Em phải cách ly để điều trị.
Và giờ đây em đang ngồi trong thế giới của riêng mình để viết cho anh. Em hiện có những giây phút hiếm hoi cực kỳ tỉnh táo. Và em tự hỏi: Em đã điên ư? Điên là gì? Căn bệnh ấy có nguy hiểm lắm không, phải mất bao lâu thời gian? Liệu nó có đáng sợ như nỗi cô độc khi em phải đối diện với bóng mình in trên bức tường trắng xóa này...
Truyện ngắn của Sông Biếc